Dù anh la hét tới mức nào, họ cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Dù anh dùng đến Quỷ Môn Thập Tam Châm cũng không thể gọi họ tỉnh dậy: “Chuyện gì thế này?”
Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Minh nhi, bọn dì đã thử hết mọi cách rồi, nhưng cũng không thể gọi được!”
Đột nhiên.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt vang lên: “Nhóc, số cậu may mắn thật đấy!”
“1, 2, 3, 4, 5!”
“Năm, hẳn năm!”
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Năm gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bảo mọi người ra ngoài hết đi, tôi sẽ chỉ cậu cách cứu bọn họ!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, bảo Hạ Nhược Tuyết, Lãnh Nguyệt và Sát Chủ rời khỏi phòng.
Đóng cửa lại: “Nói đi, làm sao để cứu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phun ra một câu: “Cởi quần áo, leo lên!”
“Gì?”
Diệp Bắc Minh ngơ ngác!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nóng nảy: “Ranh con, cậu còn giả ngu giả ngơ với cái tháp này làm gì?”
“Làm giống những gì cậu làm với Hạ Nhược Tuyết, Tôn Thiến, Nam Cung Uyển ấy!”
“Mau leo lên đi!”
“Má!”
Diệp Bắc Minh hơi tức giận: “Ông bị điên rồi đấy hả? Bọn họ là sư tỷ của tôi!”
“Dù có muốn… Khụ khụ, bọn họ vẫn còn đang hôn mê, sao tôi có thể lợi dụng người ta như vậy được?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3667937/chuong-2098.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.