Tôn Thiến há to miệng.
Giọng điệu Diệp Bắc Minh ngang ngược: "Đừng quên, cô cũng là người phụ nữ của tôi!"
"Ba người các cô, tôi không cho phép bất kỳ ai có việc!"
...
"Tôi cũng là người phụ nữ của anh?"
Cái mũi Tôn Thiến chua xót, rơi lệ đầy mặt.
Cô ấy cắn chặt môi đỏ: "Bắc Minh, anh yên tâm, dù tôi có chết..."
Vù!
Hình ảnh ngừng lại, ý thức Diệp Bắc Minh quay trở lại rừng rậm ma thú.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nhóc, chỉ có thể kiên trì lâu như vậy".
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Khoảng cách trăm ngàn dặm quá xa, bổn tháp chỉ có thể kiên trì trong khoảng thời gian lâu như vậy".
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Hiện tại xem ra, thần nữ Túc Hoàng không thể kiểm soát Tôn Thiến hoàn toàn".
"Bà ta để lại miếng huyết ngọc kia chỉ vì muốn chọc giận tôi!"
"Nhược Giai và Nhược Tuyết tạm thời an toàn!"
"Thời gian còn lại không còn nhiều lắm, trước xử lý xong những chuyện trước mắt đã, sau đó lập tức đi tìm các cô ấy!"
"Đi, về địa bàn Côn Luân, đến Thiên Hạ Đệ Nhất các tìm đồ vật mà bố để lại cho tôi!"
...
Địa bàn Côn Luân, bên ngoài rừng rậm ma thú.
Hơn mười bóng người lao ra.
Kỷ Cuồng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3667650/chuong-1811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.