Cách mười ngàn dặm, trên một hải đảo, bốn mùa như mùa xuân.
Một ngọn núi giống như thanh kiến, dựng thẳng đứng vút cao chọc trời.
Ba cô gái tuyệt sắc ngồi khoanh chân.
Đột nhiên, một cô gái trong đó mở mắt.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Là ai đang nhìn trộm bản thần nữ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Bản tháp có thể truyền giọng của cậu qua đó, nhưng chỉ có thể giữ được một lúc thôi”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp lên tiếng: “Thần nữ Túc Hoàng, tôi đã từng cho bà một cơ hội, bà lại dám phản phệ Tôn Thiến?”
Thần nữ Túc Hoàng điều khiển cơ thể Tôn Thiến ngẩn người: “Diệp Bắc Minh?”
Sau đó cười lớn: “Ha ha ha, cô gái này quá ngủ xuẩn”.
“Vài câu nói tùy tiện của tao, đã khiến cô ta giải trừ khế ước chủ nô!”
“Bây giờ cơ thể này chẳng phải tùy tao sử dụng sao?”
Diệp Bắc Minh lạnh giọng cảnh cáo: “Rời khỏi cơ thể của Tôn Thiến, thả Nhược Giai và Nhược Tuyết!”
“Nếu không, tôi sẽ khiến bà tiêu tan như khói bụi!”
“Ha ha ha!”
Thần nữ Túc Hoàng cười lớn chế nhạo: “Tiêu tan như khói bụi?”
“Trong một năm, tao đã có thể hoàn toàn chiếm được cơ thể này!”
“Đợi tao hồi phục thực lực đỉnh phong, thì sẽ là ngày chết của mày!”
“Diệp Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3667649/chuong-1810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.