Cả người Tôn Thiến ướt đẫm, thân thể mềm mại nhịn không được run rẩy: “Nguy hiểm thật, suýt nữa đã để thần nữ Túc Hoàng thắng rồi!”
Chu Nhược Dư nhíu mày: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, đứa bé càng lúc càng lớn, phần thắng của thần nữ Túc Hoàng cũng càng ngày càng cao!”
Hạ Nhược Tuyết đề nghị: “Không bằng như vậy đi, tớ sẽ trở về thông báo cho Bắc Minh!”
Tôn Thiến lập tức từ chối: “Nhược Tuyết, nơi này là biển rộng mênh mông”.
“Chúng ta còn không biết chỗ này có cách Côn Luân Hư xa lắm không, một mình cậu rời đi rất nguy hiểm!”
Đột nhiên.
Trong bụng Tôn Thiến truyền đến một tiếng cười: “Ha ha ha ha!”
“Nếu cô ta còn muốn chạy, tôi có thể cho cô ta một cơ hội!”
Chu Nhược Giai lạnh lùng mở miệng: “Thần nữ Túc Hoàng, bà tốt bụng như vậy sao?”
Thần nữ Túc Hoàng cười lạnh: “Ha ha, các cô thiếu mất một người, không phải sẽ bớt đi một người đối phó với tôi ư?”
“Từ nơi này đến Côn Luân Hư ít nhất phải mất hai ba tháng!”
“Lấy thực lực của cô ta, có thể an toàn trở về Côn Luân Hư hay không còn chưa biết đâu!”
“Tôi có thể cho cô cơ hội này, cô có dám đi không?” . Google trang nà𝔂, đọc nga𝔂 không q𝓾ảng cáo ( tr𝓾𝑚t r𝓾𝔂en.𝘝n )
Hạ Nhược Tuyết không hề sợ hãi: “Có cái gì mà tôi không dám?”
Chu Nhược Giai vội vàng nhắc nhở: “Nhược Tuyết, cẩn thận có bẫy!”
Hạ Nhược Tuyết lại lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3522277/chuong-1868.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.