Hai người ít nhất đều là cấp Thánh, điều này khiến Diệp Bắc Minh có áp lực nặng như núi.
Anh chỉ vào bức tranh trong tay Sát chủ giải thích: “Dì Nguyệt, Sát tiền bối, người trong bức tranh này rất giống một vị sư phụ của cháu!”
“Cháu không biết tên chính xác của ông ấy, cháu chỉ biết người ngoài gọi ông ấy là Vua tàn sát!”
“Bình thường cháu đều gọi ông ấy là Sát sư phụ!”
“Vua tàn sát?”
Lãnh Nguyệt sửng sốt!
Sát chủ bừng tỉnh: “Vậy thì đúng rồi, lang quân đi theo đạo tàn sát!”
“Ông ấy đã từng nói nếu đạo tàn sát của ông ấy thành công, chắc chắn sẽ dùng cái tên Vua tàn sát!”
Lãnh Nguyệt khẽ kêu một tiếng: “Đồ đàn bà đê tiện không biết xấu hổ này, lang quân là tên mà bà có thể gọi sao?”
Sát chủ hừ lạnh một tiếng: “Tiện nhân ghen tị à?”
Trong đôi mắt của Lãnh Nguyệt đều là lửa giận: “Bà mới là tiện nhân, đều bởi vì tiện nhân như bà mà lang quân mới rời khỏi tôi!”
“Rõ ràng là bà không biết tự trọng, nếu không phải bà là người thứ ba chen chân, sao lang quân có thể rời khỏi tôi chứ?”, Sát chủ cũng không cam lòng yếu thế.
Hai người giương cung bạt kiếm.
Mùi thuốc súng nồng nặc!
Đám đệ tử Thanh Huyền Tông ở đây nhìn đến ngây người.
Hai thái thượng trưởng lão thật sự vì một người đàn ông mà cãi nhau sao?
Ầm!
Bỗng nhiên.
Một khí thế kinh khủng bộc phát ra.
Lãnh Nguyệt và Sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3522276/chuong-1867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.