“Chưa đến năm mươi tuổi mà đã tiến vào cảnh giới Thánh Vương, thiên phú của hai kẻ này quá là quý hiếm trên đời!”
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại ông ta: “Đây là nền tảng của gia tộc xuất thân từ thời thượng cổ ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc nịch: “Tất nhiên rồi, người ta có hơn mười ngàn năm, thậm chí là mấy chục ngàn năm bề dày lịch sử cơ mà!”
Chu Đỗ Di mỉm cười: “Lạc Ly, thời hạn hai mươi năm đã hết, giờ cô phải theo chúng tôi trở về nhà họ Chu”.
Chu Lạc Ly khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, buồn bã gật đầu: “Chị Di, tôi biết rồi”.
“Nhưng xin chị cho tôi một ít thời gian nữa, tôi muốn nói lời tạm biệt với tiểu sư đệ”. . Hã𝒚 tìm đọc t𝙧a𝗻g chí𝗻h ở ﹟ t𝙧 umt𝙧u𝒚e𝗻﹒𝗩𝐍 ﹟
“Được thôi”.
Chu Đỗ Di nói với gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Còn Chu Tể thì tỏ ra khinh thường thấy rõ.
“Lạc Ly tốt bụng quá, một tên rác rưởi thì có gì hay ho mà nói lời tạm biệt?”
“Chỉ cần Lạc Ly trở về nhà họ Chu thì kể từ hôm nay, con bé và tên ăn hại này sẽ là người của hai thế giới!”
“Từ nay về sau, hai chúng nó sẽ không còn tiếp xúc gì với nhau nữa! Mà đã không còn tiếp xúc thì tạm biệt hay không cũng khác gì nhau chứ?”
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy.
Nhưng hắn ta vẫn không nói ra.
Chu Lạc Ly đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh: “Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3522255/chuong-1846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.