Gương mặt đầy nếp nhăn của Chu Long Thiên đầy vẻ hoảng hốt: “Diệp Bắc Minh, hóa ra mày có người giúp à?”
Ông ta vội vàng xoay người bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh sải bước đi tới, đạp Chu Long Thiên ngã lăn ra đất.
Chu Tể tỏ ra khinh thường thấy rõ: “Đồ cáo mượn oai hùm!”
Kế đó, hắn ta quay sang nhìn Chu Lạc Ly: “Lạc Ly, em còn nhớ anh không?”
Đồng tử của Chu Lạc Ly co rút: “Anh… Anh là anh họ của em, Chu Tể ư?”
Từ khi sinh ra đến trước sinh nhật sáu tuổi, cô ấy được nuôi nấng tại nhà họ Chu.
Lúc Chu Lạc Ly được đưa đi khỏi nhà họ Chu thì cũng mới vỏn vẹn sáu tuổi, và cô ấy sẽ rời khỏi đó trong vòng hai mươi năm.
Hai mươi năm sau, Chu Lạc Ly phải quay về nơi này.
Bây giờ Chu Tể lại tới đây, lẽ nào đã đến lúc rồi ư?
Chu Tể nhoẻn miệng cười: “Là anh đây, anh đến để đón em về nhà”.
Khuôn mặt của Chu Lạc Ly cứng đờ, cô ấy bất giác nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Lúc này.
Chu Long Thiên đang nằm sõng soài dưới mặt đất, trong mắt ông ta ngập tràn sự rồ dại: “Diệp Bắc Minh, mày không thể giết tao được!”
“Tao là hoàng đế của Đại Chu, ta nắm trong tay thiên hạ này, tao là người nắm giữ tất cả mọi thứ!”
“Mày mà giết tao, mày sẽ phải gánh chịu tiếng xấu ngàn đời đấy!”
“Từ xưa đến nay, kẻ giết vua chưa bao giờ có kết cục tốt đâu!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3522254/chuong-1845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.