Đi thẳng theo phố Thanh Long.
Viên công công đi theo phía sau, kinh sợ: “Điện hạ, cậu vừa đến Long Đô, nên đi gặp bệ hạ trước!”
“Cậu đến phủ Thái Sư làm gì?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Không có gì, chỉ xem thôi”.
Viên công công ngẩn người: “Thực sự chỉ xem thôi không?”
Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Đương nhiên”.
Viên công công cười, thấp giọng cười với Mộ Thiên Thiên bên cạnh: “Quận chúa Thiên Thiên, cô nhìn thấy rồi chứ?”
“Lần đầu điện hạ đến Long Đô, dù thế nào cũng sẽ không trở mặt với thái sư đâu”.
Mộ Thiên Thiên nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh.
Tên này bày vẻ vô hại, thực sự sẽ không làm ra chuyện quá giới hạn sao?
Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh dừng lại, nhìn một tòa phủ đệ to lớn tráng lệ phía trước.
Viên công công chỉ vào tấm hoành phi màu vàng của phủ Thái Sư: “Điện hạ, ba chữ Phủ Thái Sư này, là do chính tay bệ hạ viết…”
Roạt!
Một đường kiếm khí màu đỏ máu đột nhiên xuất hiện, giống như một con huyết long đập về phía hoành phi màu vàng của phủ Thái Sư!
Ầm!
Một tiếng vang lớn, vụn gỗ bay khắp nơi!
Cổng lớn của phủ Thái Sư ầm ầm đổ sập, khói bụi đầy trời!
“Là ai?”
“Thật to gan!”
“Nơi này là phủ Thái Sư, mày dám…”
Một đám võ giả xông ra khỏi phủ Thái Sư, vẻ mặt đầy chấn kinh và tức giận.
Soạt!
Chỉ thấy một tàn ảnh xông lên, xông vào trong phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3522149/chuong-1740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.