Viên công công cười lạnh lùng một tiếng: “Đừng nghĩ lung tung, đây là Ám Dạ Vương điện hạ!”
“Bệ hạ có chỉ, cậu ấy tiếp tục kế thừa tước vị của quận vương Ám Dạ, thế tập võng thế!”
*thế tập võng thế: tức là tước vị đó truyền đời mà không bị giáng tước.
“Cái gì?”
“Cậu ta chính là con cháu đời sau của quận vương Ám Dạ?”
Rất nhiều ánh mắt nhìn qua, vẻ mặt chấn kinh.
Ninh Hổ sợ đến tê dại da đầu, suýt nữa trực tiếp quỳ xuống: “Ám Dạ Vương, xin lỗi, vừa nãy tôi không biết thân phận của cậu!”
“Trong nhà tôi trên có bố mẹ già, dưới có con nhỏ, cầu xin cậu tha cho tôi một lần đi!”
Diệp Bắc Minh nhìn Ninh Hổ: “Đừng sợ, tôi hỏi anh một câu”.
Ninh Hổ hoảng sợ cúi đầu: “Cậu cứ nói!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Thái sư ở đâu?”
Ninh Hổ mau chóng nói: “Thái sư trăm công nghìn việc, vi thần nào biết hành tung của ông ta!”
“Ồ”.
Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm gật đầu: “Thế phủ thái sư ở đâu?”
Vẻ mặt Viên công công biến sắc, đang định lên tiếng: “Ninh Hổ, đừng…”
“Ừm?”
Diệp Bắc Minh quay đầu cười lạnh lùng: “Viên công công?”
Nhìn ánh mắt băng lạnh vô tình của Diệp Bắc Minh, Viên công công trực tiếp nuốt lời định nói xuống.
Khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh!
Mộ Thiên Thiên nén thấp giọng: “Viên công công, mau ngăn Ninh Hổ đi, đừng để Diệp Bắc Minh đến phủ thái sư!”
Viên công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3522148/chuong-1739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.