Ngài đúng là không biết xấu hổ!
Vua tàn sát thở dài: “Con đã lớn dần lên, mấy lão già chúng ta cũng không còn gì phải lo lắng, dù sao vi sư cũng phải rời khỏi nơi này”.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ửng: “Sư phụ, có thể không đi không?”
Bây giờ ngoại trừ bố mẹ ra thì người thân thiết nhất của anh chính là các sư phụ, sư tỷ.
Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu cũng đỏ mắt lên.
Vua tàn sát vỗ vỗ bả vai Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, thiên hạ to lớn, chẳng lẽ con không muốn ra bên ngoài thế giới nhìn xem sao?”
“Long Quốc quá nhỏ, không chứa được con rồng lớn như con!”
“Côn Lôn Hư cũng chỉ là một dòng sông nhỏ thôi, thế giới bên ngoài mới là sân khấu lớn thực sự!”
“Nếu có một ngày, mấy lão già chúng ta ở bên ngoài nghe được ba chữ “Diệp Bắc Minh”, chắc chắn sẽ kiêu ngạo nói cho người khác, đây là đồ nhi tốt của chúng ta!”
Vua tàn sát cả đời tu luyện đạo tàn sát!
Lạnh lùng vô tình!
Giờ phút này.
Ở sâu trong đôi mắt già nua lại có một vẻ dịu dàng thắm thiết.
Sống mũi Diệp Bắc Minh chua xót, rưng rưng nước mắt: “Sát sư phụ, đồ nhi đã biết”.
“Sẽ có một ngày nào đó, tên tuổi của Diệp Bắc Minh nhất định sẽ truyền khắp cả hoàng triều Đại Chu!”
Vua tàn sát sửng sốt: “Hoàng triều Đại Chu?”
Tiếp theo, ông ta ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha, đồ nhi ngoan, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521949/chuong-1540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.