Cả người Ngô Tố Hải run rẩy, ho khan vài tiếng: “Khụ khụ khụ!”
Khuôn mặt già nua đỏ bừng: “Bố, loại chuyện này vẫn không cần nói lung tung thì hơn!”
“Hừ!”
Lão già hừ lạnh một tiếng: “Hai người cho rằng lão phu đang nói đùa hay sao?”
Khuôn mặt già nua của ông ta trầm xuống: “Tố Hải, thương nhân thì phải to gan”.
“Bố con hai người cũng quá nhát gan đi”.
“Đây là vụ làm ăn đáng giá một triệu ba, cũng là cơ hội của nhà họ Ngô!”
Ngô Khinh Diên hoảng sợ nhìn lão già: “Ông nội, đây không phải cơ hội, đây là cái bẫy tử vong!”
Chát!
Lão già tát một cái vào mặt Ngô Khinh Diên: “Cháu câm mồm cho ông!”
“Thật sự nghĩ rằng tên Diệp Bắc Phong kia có thể nghịch thiên sao?”
“Một người muốn đối phó với nhiều thế lực Côn Lôn Hư như vậy, có thể kiêu ngạo được mấy ngày?”
“Đúng là vô dụng ánh mắt thiển cận, chỉ biết õng à õng ẹo, sao có thể so được với mấy người anh họ của cháu?”
Lão già không khách khí nhục nhã: “Nếu cho cháu một cơ hội, có phải cháu còn muốn leo lên giường Diệp Bắc Phong không?”
Ngô Khinh Diên uất ức ôm mặt.
Cô ta cắn môi, nước mắt ào ào chảy ra, quật cường nói: “Cháu không nghĩ vậy!”
Chát!
Lão già lại tát thêm một cái: “Còn dám mạnh miệng?” . Cop q𝘂a cop lại, 𝙩гở lại 𝙩гa𝒏g chí𝒏h # TгU 𝘮Tг𝘂𝐲ệ𝒏.𝑽𝒏 #
Ngô Tố Hải cũng khuyên: “Bố, Khinh Diên nói đúng…”
“Con cũng câm mồm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521831/chuong-1422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.