Tất cả mọi người của Phạn Âm Cốc kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu… cậu muốn đuổi cùng giết tận sao?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Yên tâm, tôi không phải là một kẻ khát máu”.
“Suýt!”
Những cô gái của Phạn Âm Cốc đều hít khí lạnh, cơ thể run bần bật.
Trong lòng đang gào thét: Mẹ kiếp, mày còn không khát máu?
Tự bản thân mày có tin được không?
Người thanh niên của thế giới phàm tục này đúng là ma quỷ!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm giải thích: “Trong các người, ai có thân phận cao nhất?”
Đám người kinh hãi tái mặt!
Đều lùi lại theo bản năng.
Bỗng nhiên, một cô gái trong đó chỉ vào một cô gái khác: “Là cô ta, cô ta tên là Ô Thiên Thiên, là đệ tử của cốc chủ chúng tôi!”
“Cô ta có thân phận cao nhất ở đây”.
“Đúng đúng đúng, cô ta có thân phận cao nhất!”
“Chúng tôi đều là đệ tử bình thường, thân phận không bằng cô ta!”
Những cô gái khác hùa theo.
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh chuyển sang Ô Thiên Thiên: “Xem ra đồng môn của cô đã bán đứng cô rồi”.
Cô ta cắn môi đỏ, cơ thể run lên: “Anh muốn thế nào?”
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Về nói với những người có cương vị cao của Phạn Âm Cốc các cô, đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng”.
“Còn đến gây rắc rối với tôi hay với người của tôi!”
“Sẽ có một ngày tôi vào Côn Luân Hư, sẽ tiêu diệt Phạn Âm Cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521547/chuong-1138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.