Trong lòng bà lão chấn hãi, bùng lên lửa giận.
Thế mà mình lại bị một võ tông phế mất một cánh tay?
Bà ta vừa định bò dậy.
“Rắc” một tiếng giòn tan.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đứng trước người bà lão, dẫm lên đầu của bà ta!
“A!”
Bà lão xé gan xé phổi gầm thét: “Diệp Bắc Minh, sao mày dám đối xử với tao như vậy?”
“Đồ khốn khiếp buông Cơ trưởng lão ra!”
Đám đệ tử nữ của Phạn Âm Cốc đều quát lên.
Diệp Bắc Minh không hề vì bọn họ là phụ nữ mà hạ thủ lưu tình.
Quay người chém một kiếm!
Phụt! Phụt! Phụt!
Mấy cô gái vừa lên tiếng lập tức bị chém thành sương máu.
Những người khác của Phạn Âm Cốc hít khí lạnh, chấn kinh nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Giống như nhìn thấy ma!
Vãi!
Thật quá hung tàn, quá khủng bố rồi!
Cả người bà lão cùng trong trạng thái chấn kinh, bà ta sợ hãi run rẩy nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… làm sao mày dám giết người của Phạn Âm Cốc tao?”
Bà ta kinh sợ thở hổn hển, đầu óc vang lên ù ù.
Khó mà chấp nhận tất cả mọi việc!
Lúc này, thế giới quan của bà lão sụp đổ.
Đối với giới phàm tục, tông môn của Côn Luân Hư giống như là thần!
Ngàn năm nay, chưa từng nghe nói có võ giả nào của thế giới phàm tục dám giết người của Côn Luân Hư!
Cho dù là đẳng cấp như người canh giữ, cũng phải khách sáo với bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521545/chuong-1136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.