Vạn Lăng Phong giải thích: “Thiếu chủ, những người này đến từ Phạn Âm Cốc của Côn Luân Hư”.
“Khi cậu cứu Hàn Nguyệt, đã giết Phùng trưởng lão của Phạn Âm Cốc, bọn họ đến tìm cậu đòi giải thích”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, đã biết là có chuyện gì.
Lúc này.
Bà lão âm hiểm đó nói: “Cậu chính là Diệp Bắc Minh?”
Lâm Thương Hải đưa đến một chiếc ghế, Diệp Bắc Minh trực tiếp ngồi xuống.
Uống một ngụm trà của Trần Lê Y đưa đến, mới thong thả nhả ra hai chữ: “Là tôi”.
Soạt!
Ánh mắt của bà lão liền sắc bén hẳn lên!
Một luồng sát ý đáng sợ nổi lên không hề giữ lại: “Hay lắm nhóc con, giết Phùng trưởng lão của Phạn Âm Cốc!”
“Không những không biết nhận sai, còn dám có thái độ đó với lão đây?”
“Nếu không phải nể mặt cậu có chút quan hệ với Vạn Bảo Lâu, cho dù bây giờ tôi giết cậu, cũng không ai dám nói gì!”
Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Muốn giết tôi, bà có thể thử xem”.
Anh không để ý đến bà lão đó nữa.
Giơ tay lên với Hàn Nguyệt ở phía không xa.
Một luồng nội lưc từ xa ập đến, Hàn Nguyệt được kéo đứng lên.
Miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kích động.
Cô ta đã quỳ mấy tiếng, đầu gối đã mất cảm giác!
Nếu không phải có Diệp Bắc Minh, hai đầu gối của cô ta sắp bị phế rồi!
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Lăng Thi Âm, đây là ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521543/chuong-1134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.