Trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chính là người mà cháu bảo ông thu nhận làm đồ đệ đấy!”
“A?”
Vân Kiếm Bình sợ giật mình, cơ thể cũng ớn lạnh, nuốt nước miếng: “Ông nội, không phải chứ, làm sao anh ta dám?”
“Tên nhóc đó, không có gì là không dám làm!”
Vân Chi Lan lắc đầu: “Chỉ là, cậu ta giết vua Tây Vực, sợ rằng sẽ trở thành đối tượng công kích của mọi người”.
Chẳng mấy chốc, cái tên của một người được truyền về: Diệp Bắc Minh!
“Cái gì?”
“Lại là cậu ta!”
“Vãi, là Diệp Bắc Minh đã giết vua Tây Vực?”
“Quả nhiên là cậu ta!”
“Đúng là cậu ta!”
Những người được biết tin này đều đờ người tại chỗ.
Mấy người Diệp Lăng Tiêu, Lục Lâm Thiên, Vân Chi Lan đoán ra Diệp Bắc Minh, đồng tử đều co lại.
Bọn họ đều biết, sau lần này, e rằng cái tên Diệp Bắc Minh sẽ khắc sâu trong tim tất cả mọi người.
Không thể xóa mờ!
…
Sau khi giết Tào Anh, Diệp Bắc Minh không hề dừng nghỉ.
Trực tiếp quay về thành Võ Đế.
Anh vừa đến bên ngoài Vạn Bảo Lâu, đột nhiên con mắt nghiêm lại, dự cảm không ổn ập đến.
Cổng lớn Vạn Bảo Lâu trống không.
Không có đến một người canh gác.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, có kẻ địch ở Vạn Bảo Lâu”.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh sững lại: “Cảm nhận được rồi”.
Anh trực tiếp tiến vào đại sảnh của Vạn Bảo Lâu.
Soạt!
Khi tiến vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521542/chuong-1133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.