Diệp Bắc Minh trả lời: “Đối với lĩnh vực mà mình không hiểu, thì nên mang tấm lòng của một người học trò”.
“Chỉ có như vậy, mới có thể không ngừng tiến bộ”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thong dong nói: “Hình như tôi hiểu tại sao cậu nghịch thiên rồi”.
“Cậu vốn thiên phú lợi hại, lại biết học hỏi”.
“Tâm thái luôn luôn học hỏi này, mới khiến cậu có ngày hôm nay!”
Diệp Bắc Minh cười không nói gì.
Tiếp tục lật mở cuốn thuật rèn đúc không tên này.
Lần này anh không cưỡi ngựa xem hoa nữa, mà đọc rất nghiêm túc.
Càng đọc càng kinh hãi!
Diệp Bắc Minh khen một tiếng: “Quả nhiên là có phương pháp, người viết ra cuốn sánh này, đúng là kỳ tài”.
“Ha ha”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: “Nếu có một ngày, cậu có thể tìm được kim loại giống với chất liệu của kiếm Đoạn Long”.
“Có lẽ, có thể phục nguyên kiếm Đoạn Long như ban đầu”.
“Phục nguyên kiếm Đoạn Long?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, vội truy hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hiện tại với lực sát thương của kiếm Đoạn Long, tôi chưa từng thấy vũ khí nào mạnh bằng nó”.
“Rốt cuộc người có cảnh giới gì mới có thể chém gãy được nó đây?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.
Một lúc sau.
Giọng của ông ta mới vang lên: “Đã qua thời gian quá dài, tôi cũng quên rồi”.
“Nhưng, chắc chắn là một kẻ địch khủng bố”.
“Bây giờ cậu suy nghĩ những vấn đề này cũng vô ích, vẫn nên học thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521459/chuong-1050.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.