Anh lĩnh ngộ được gần hết lôi ảnh trùng trùng.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã không thấy lạ nữa, nhưng vẫn nói một tiếng: “Biến thái!”
Anh tiếp tục nhìn sang cái bục thứ hai.
Một cuốn sách cổ ố vàng.
Không có tiêu đề.
Mở ra xem, Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt kỳ lạ: “Là thuật rèn đúc?”
Anh xem qua một lượt.
Mẹ kiếp, chỉ là nửa quyển!
Nửa quyển sau.
Trực tiếp biến mất.
Diệp Bắc Minh càng lúc càng cau chặt mày, có chút thất vọng: “Có nhầm không vậy, tầng thứ sáu chỉ cho loại kỹ thuật rèn đúc rác rưởi này hả?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất mãn: “Thuật rèn đúc rác rưởi?”
“Cậu nhóc, cậu nói đây là thuật rèn đúc rác rưởi?”
“Nếu cậu có thể học được toàn bộ thuật rèn đúc bên trên, đích thân tạo ra một thần khí giống như kiếm Đoạn Long cũng không thành vấn đề”.
Diệp Bắc Minh nghiêm mặt: “Kiếm Đoạn Long là thần khí ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Tôi chỉ lấy ví dụ thôi”.
Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Tại sao ông sùng bái cuốn thuật rèn đúc này như vậy?”
“Tôi thấy rất nhiều phương pháp rèn đúc trong này đều sử dụng gang”.
“Theo tôi được biết, vũ khí bình thường nhất của võ giả chính là làm bằng gang”.
Anh cau mày: “Binh khí mạnh hơn một chút, thì dùng sắt đen”.
“Mạnh thêm chút nữa, thì dùng thiên thạch bên ngoài trời”.
“Khi tôi ở Côn Luân Hư, theo sư phụ học thuật rèn đúc, những nguyên lý này, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521458/chuong-1049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.