Diệp Bắc Minh xua tay.
Làm dáng vẻ đuổi ruồi: “Nhân lúc tôi không có hứng thú với mấy người, cút đi”.
“Mày!”
Diệp Phi Phàm nghẹn giọng.
Không lời nào chống đỡ.
Bốn lão giả sau lưng Diệp Bắc Minh, trong mắt lộ ra sát ý.
“Nói nhảm với hắn làm gì, lập tức bắt lại!”
Một lão giả mặt ngựa cười lạnh: “Chém đứt một tay, một chân, xem hắn mạnh miệng thế nào!”
“Cẩn thận, vừa rồi hình như tên nhóc này đã lợi dụng bí pháp gì đó”.
Một lão giả khác nhắc nhở: “Trong nháy mắt có thể bộc phát ra nội lực, giết một người canh giữ của giới thế tục chỉ vài giây”.
Lão giả mặt ngựa khinh thường: “Chắc hẳn là đốt cháy máu tươi, cưỡng ép bộc phát ra một kích trí mạng!”
“Lối đánh tự hủy hoại này học viện Thiên Thần chúng ta không một ngàn loại thì cũng có tám trăm”.
“Tôi cũng không tin, tên nhóc này còn có thể đánh thêm một kích như vậy!”
Lão giả mặt ngựa cười gằn.
Diệp Bắc Minh nghe thấy bốn chữ ‘học viên Thiên Thần’, trên người trong nháy mắt bộc phát ra sát khí kinh khủng: “Các người ở học viện Thiên Thần?”
“Vậy thì sao?”
Lão giả mặt ngựa lập tức ra tay.
Soạt!
Một móng vuốt khô khốc chụp về phía yết hầu Diệp Bắc Minh.
“Đúng thì phải chết!”
Một tiếng quát.
Kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh chém về phía móng vuốt lão giả.
Lão giả mặt ngựa cảm giác được nguy hiểm, thu hồi móng vuốt, tăng thêm tốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521441/chuong-1032.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.