Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, kẻ địch tới ông cũng không cảm nhận được, có chút không đáng tin cậy nhé”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nhóc con, cậu chẳng chút phúc hậu gì cả”.
“Vừa rồi một kích giết chết Long Hiên Viên đã dùng đến 90% nội lực của cậu”.
“Năng lượng không đủ, cảm giác biến mất, cho nên không nhận ra được”.
Giây tiếp theo.
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút nghiêm trọng: “Nhóc con, bây giờ chỉ còn lại 10% nội lực, dù có mượn sức mạnh của tôi bộc phát cũng không thể nào giết bốn Võ Thánh trung kỳ bọn họ đâu”.
Diệp Bắc Minh nhìn mấy người trước mắt.
Không có chút ý tứ sợ hãi.
Anh từ cách nói chuyện của người đàn ông áo tím suy đoán: “Anh là người nhà họ Diệp Côn Luân Khư?”
Diệp Phi Phàm cười lớn: “Ha ha ha ha, em họ tốt của tôi, xem ra con phế vật Diệp Ngưng Huyên đã tìm đến cậu”.
“Tôi tự giới thiệu, tôi tên Diệp Phi Phàm”.
“Người đứng đầu nhà họ Diệp Côn Luân Khư”.
Diệp Bắc Minh có chút hứng thú nhìn hắn: “Anh tìm tôi có chuyện?”
Một câu nói hời hợt.
Diệp Phi Phàm ngây người.
Hắn rất không thích thái độ thờ ơ này của Diệp Bắc Minh.
Sắc mặt trầm xuống: “Diệp Bắc Minh, cậu không biết tình hình của mình sao?”
“Tình hình gì?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: “Bây giờ toàn bộ nhà họ Diệp Côn Luân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521440/chuong-1031.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.