“A!”
Đôi mắt của Lý Tái Hiền đầy tia máu, đau đến mức khuôn mặt già co giật.
Ông ta giơ cao con dao găm, điên cuồng đâm vào lưng của Lý Sùng Sơn.
Phụt! Phụt! Phụt!
Máu thịt văng tung tóe!
Cả mảng lẫn lộn!
Lý Tái Hiền đâm đến hơn trăm nhát dao.
Sau lưng Lý Sùng Sơn chỉ còn lại xương, không còn đến một miếng thịt.
Long Tiểu Vân cười đến dậm chân: “Khà khà khà, anh, thật thú vị, đúng là thú vị quá”.
Lý Gia Hinh ngẩng đầu một cách khó khăn, nghiến răng nghiến lợi: “Các người… sẽ không được chết tử tế đâu…”
Long Tiểu Vân tỏ vẻ mặt ác độc, chỉ vào Lý Tái Hiền: “Rạch mặt cô ta cho tôi, nếu không, tôi giết ông!”
Lý Tái Hiền giống như phát điên, xông về phía Lý Gia Hinh.
Tóm chặt tóc của cô ta!
Cầm con dao găm rạch bừa bãi lên khuôn mặt của Lý Gia Hinh.
Phụt! Phụt! Phụt!
Trên khuôn mặt của Lý Gia Hinh xuất hiện mấy dấu X.
Hủy dung hoàn toàn!
Lúc này.
Lý Gia Hinh bò dưới đất, lòng như đã chết.
Lý Tái Hiền quỳ ở đó: “Các cậu chủ, cô chủ, có thể thả tôi rồi chứ?”
“Lý Tái Hiền tôi là chỉ là cái rắm, các cô cậu coi như thả rắm đi”.
Long Tiểu Vân kinh ngạc chỉ vào bụng của Lý Tái Hiền: “Bụng của ông còn đang chảy máu kìa”.
Lý Tái Hiền ôm vết thương lắc đầu: “Không sao, không sao”.
Long Tiểu Vân nói: “Thực sự không sao chứ?”
“Hay là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521166/chuong-757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.