Ông hai Lý Tái Hiền nhào đến tóm lấy con dao găm.
Quay đầu đâm một nhát!
Phụt!
Máu tươi điên cuồng phun ra, Lý Chí Nhân ôm chặt cổ họng, phát ra tiếng “ư ư”: “Chú hai… chú… chú giết tôi…”
Lý Tái Hiền tỏ vẻ hung dữ: “Anh cả, xin lỗi!”
“Không phải anh chết, thì là tôi chết!”
“Tôi không thể chết, anh đi chết thì hơn!”
Rồi đạp một cú ra.
Phập!
Lý Chí Nhân ngã xuống đất chết.
Long Tiểu Vân ôm bụng cười lớn: “Khà khà khà, anh, thú vị, thật thú vị”.
“Ha ha ha!”
Những thanh niên khác nhà họ Long cũng phá lên cười.
Bốn ông lão ngồi trên ghế thái sư.
Nhắm mắt dưỡng thần!
Thờ ơ lãnh đạm!
Dường như chỉ là một con kiến chết, không liên quan đến bọn họ!
Long Đạo Nhất thích thú nói: “Đó chính là bản tính con người, em gái, thực ra còn có trò thú vị hơn”.
Long Tiểu Vân hiếu kỳ: “Anh, chơi thế nào?”
Long Đạo Nhất lấy một con dao găm ném ra, đâm xuyên đùi của ông ba Lý Sùng Sơn.
“A!”
Lý Sùng Sơn kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Lý Tái Hiền ngẩn người.
Long Đạo Nhất coi mạng người như cỏ rác: “Hai người các ông còn đợi cái gì, dùng dao găm giết chết đối phương đi”.
“Cuối cùng người nào còn sống, tôi sẽ thả người đó!”
Lý Tái Hiền nhìn Lý Sùng Sơn kêu thảm thiết một cái.
Cầm dao găm xông đến!
Lý Sùng Sơn kêu la thảm thiết không dứt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3521165/chuong-756.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.