Nụ cười Hầu Tử đọng lại.
Uống liền một hơi hớp rượu trắng!
Im lặng.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện không”.
“Không… không có”, ánh mắt Hầu Tử có chút né tránh.
Anh ta vì không muốn để Diệp Bắc Minh lo lắng, cưỡng ép nặn ra nụ cười: “Aiz ya, anh Diệp, đừng lo mà”.
“Sạp thịt nướng này của tôi khá ổn, muốn bày ra thì bầy”.
“Một ngày có thể kiếm được ba bốn trăm, cuộc sống tạm coi như làm ăn thuận lợi!”
“Mẹ nó! Bố anh làm việc vất vả nuôi anh đi học, mẹ anh làm trong nhà máy, một tháng kiếm được có hơn hai ngàn”, Diệp Bắc Minh không nhịn được chửi thề: “Mười mấy năm đi học anh học cái gì”.
“Sinh viên đại học Trung Hải ở đây nướng thịt? Có nhà không về?”
“Con mẹ nó anh gọi cái này là làm ăn thuận lợi?!!!”
Nếu như không phải anh em, sao có thể mắng như vậy?
“Anh Diệp…”
Hầu Tử mím môi, rất oan ức.
Nước mắt đảo vòng quanh trong hốc mắt.
Diệp Bắc Minh chìa tay, nắm bả vai Hầu Tử: “Có chuyện gì, nói, tôi làm chỗ dựa cho anh!”
“Anh Diệp!”
Hầu Tử hoàn toàn không kiềm chế nổi nữa.
Nói ra chuyện của mình.
Sau khi Hầu Tử lên đại học, thành tích xuất sắc vượt trội.
Năm thứ nhất thứ hai đại học đạt được học bổng, tiến vào hội sinh viên.
Lên năm ba đại học đã trở thành danh nhân trong trường học!
Khi đó còn yêu đương với hoa khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3520713/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.