“Mày… đợi đấy…”
Dù sao cũng là võ giả cấp Địa, cố nén đau nhức kịch liệt khi bị gãy chân tay.
Dùng cánh tay còn lại lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, nói ra tình huống và địa chỉ của mình.
“Gọi xong rồi chứ?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười một tiếng.
Đi lên trước đạp gãy nốt cánh tay cuối cùng của hắn ta!
Sau đó kéo người này giống như kéo một con chó chết đến bên cạnh đồng bạn hắn ta, rồi ném xuống đất như ném rác.
Trở lại trước quầy đồ nướng, Hầu Tử sợ ngây người, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh!
“Anh Diệp… anh… anh tập võ? Mạnh quá! Mạnh quá đi!”. Hầu Tử kích động run rẩy cả người, nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Bọn họ… ức hiếp người quá đáng!”
Diệp Bắc Minh an ủi một câu: “Được rồi, có tôi ở đây, không ai dám ức hiếp cậu”.
Hầu Tử lau nước mắt: “Dạ dạ, anh Diệp, anh trở về từ lúc nào?”
“Cậu không nghe nói chuyện ở Giang Nam?”, Diệp Bắc Minh nghi ngờ hỏi.
Hầu Tử lắc đầu: “Không… không nghe nói, Giang Nam sao vậy?”
Diệp Bắc Minh thầm cảm thán một tiếng.
Hầu Tử đã bị cuộc sống vùi dập.
Mỗi ngày bán thịt nướng, nào có thời gian nghe ngóng chuyện xảy ra ở Giang Nam?
Nơi mà bây giờ Hầu Tử đang sống chỉ là một thành phố bình thường, ngoài việc một ngày ba bữa, nuôi sống gia đình ra thì cũng không nghe được tin tức mới gì.
Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3520712/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.