Tiêu Phi Yên khẽ quát một tiếng, lại chủ động xông lên võ đài, chặn trước người Diệp Bắc Minh.
‘Đáng ghét! Không thể sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, nếu không cho dù không đánh lại được Tù Sư cũng sẽ không thể nào nhếch nhác như vậy!’
Nhân cơ hội dừng nghỉ, Diệp Bắc Minh lau sạch máu nơi khóe miệng, lấy ra mấy viên đan dược nuốt xuống.
Giọng của Tiêu Phi Yên vang lên: “Tù Sư, trên võ đài sống chết có số, ông đang coi thường uy nghiêm của Thần Quân sao?”
“Ha ha ha!”
Tù Sư ngửa cổ lên trời cười lớn: “Thần Quân? Lục Thiên Thần đã chết lâu rồi, còn có uy nghiêm gì?”
Lời vừa được nói ra, toàn hiện trường chấn kinh!
“Cái gì? Thần Quân chết rồi?”
“Làm sao có thể…”
“Nếu Thần Quân chưa chết, Tù Sư làm sao có thể hống hách như vậy! Chẳng lẽ Thần Quân thực sự đã qua đời ư?”
Cả quảng trường đế cung hoàn toàn sôi sục!
Có người kinh ngạc!
Có người chấn kinh!
Có người ngạc nhiên!
Có người hiểu ra!
Trong con mắt của một số người tông môn hàng đầu bùng phát ra một luồng hào quang quỷ dị!
Đám người Vũ Văn Phong, Vũ Xung Tiêu, thánh nữ Tân tộc đều kinh ngạc!
Đám người Ngô Thao, Võ Cực Tông, lão Hà, Tiêu Trấn Quốc quan sát kỹ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3485327/chuong-2234.html