Sáng hôm sau.
Diệp Bắc Minh đi ra khỏi không gian bên trong của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Nguyễn Thanh Từ vẫn đang ngủ!
“Thanh Từ, phải dậy rồi.
“A? Ồ, được…”
Nguyễn Thanh Từ lim dim mơ màng, trực tiếp ngồi dậy.
Chăn trê người tuột xuống!
Diệp Bắc Minh ngẩn người, giật khóe miệng!
Tối qua cô bé này đã tự cởi hết đồ, nằm trong chăn đợi anh một đêm!
Lúc này, Nguyễn Thanh Từ vẫn chưa phát hiện ra tình trạng của mình, còn vươn vai: “Anh Diệp, anh dậy rồi à… tôi…”
Nguyễn Thanh Từ mới phát hiện Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm cô ấy!
Liền sau đó.
“A!”
Kinh hãi kêu lên một tiếng, vội vàng co lại trong trăn: “Anh Diệp, tôi…”
Diệp Bắc Minh lặng lẽ đứng lên: “Tôi ra ngoài đợi cô, cô tắm trước đi”.
Đứng lên rời đi.
Đợi khi Nguyễn Thanh Từ mặc xong quần áo đi ra, khuôn mặt vẫn nóng bừng!
Diệp Bắc Minh trực tiếp chuyển chủ đề: “Thanh Từ, hôm nay theo tôi ra ngài tìm đồ đi!”
“Ừm ừm ừm”.
Nguyễn Thanh Từ ngoan ngoãn gật đầu: “Anh Diệp muốn cái gì?”
“Vũ khí thông linh! Càng nhiều càng tốt!”
Sau khi ăn sáng xong, hai người đi ra khỏi Lầu Đế Khuyết.
“Thánh Tử Ma Tộc ra rồi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3482570/chuong-2214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.