Lúc này.
Đôi mắt của Cuồng Đan nghiêm lại nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Cậu thanh niên, cậu thua rồi!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên cười: “Ai nói tôi thua? Mở!”
Phập!
Một tiếng vang trầm bức, đỉnh Thái Cực ầm ầm mở ra!
Không hề có dị tượng, cũng không hề có thay đổi!
Diệp Bắc Minh giơ tay lên tóm, một viên đan dược đen xì từ từ bay ra, lơ lửng trên không trung!
Mọi người sững sờ!
Sau đó.
“Ha ha ha…”
Cả hội trường cười ồ lên!
Viên trưởng lão cũng không đứng thẳng lưng nổi: “Diệp Bắc Minh… cậu… ha ha ha…”
“Cậu đúng là muốn tôi cười chết hả!”
“Viên đan dược này không hề có hương thơm, đen xì xì thì cũng thôi đi, bên trên lại còn chẳng có một đường vân đan nào!”
“Rốt cuộc cậu đang giả bộ thâm trầm gì chứ? Làm sao cậu so được với tiền bối Cuồng Đan! Hả?”
Cuồng Đan cũng tỏ vẻ mặt thất vọng, lắc đầu: Vậy mà tôi lại rất nghiêm túc, thôi vậy”.
Quay người bỏ đi.
Viên trưởng lão quát lớn một tiếng: “Diệp Bắc Minh, cậu còn đợi cái gì? Mau giao xương chí tôn ra!”
“Những người này có mắt không tròng thì cũng thôi đi, không ngờ ông được gọi là Cuồng Đan, lại cũng không có kiến thức!”, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3416004/chuong-1973.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.