Diệp Bắc Minh không hề do dự, quay người đi lên đỉnh núi.
“Các người đừng đánh nữa!”
Tông chủ Trấn Hồn Tông sắc mặt đen xì: “Còn đánh nữa, tên súc sinh đó chạy mất đấy!”
Thanh Huyền Tử và Độc Cô Bá Đạo mới lạnh lùng hừ một tiếng dừng tay, ngẩng đầu nhìn về hướng đỉnh núi: “Chỉ cần chúng ta canh giữ con đường xuống núi, đồng thời tìm kiếm lên đỉnh núi thì tên nhóc này không chạy thoát được!”
“Trên Lưỡng Giới Sơn khắp chỗ đều là trận pháp, họ không chạy nhanh được, đuổi theo!”
Diệp Bắc Minh dẫn mọi người vừa xông đi được mấy trăm mét.
Thạch Trung Hổ quay đầu nhìn, kêu lớn: “Chủ nhân, họ đuổi lên rồi!”
“Đừng quay đầu nhìn, đi theo bước chân của tôi!”
Diệp Bắc Minh không quay đầu, Thần Ma chi nhãn giữa đôi lông mày hiện lên!
Lúc này, trong tầm nhìn của anh, các loại phù văn trận pháp đều ở trước mắt: “Nhược Tuyết, Hầu Tử, tuyệt đối đừng đi nhầm, theo sát mỗi một bước của tôi!”
“Được!”
Hạ Nhược Tuyết và Hầu Tử cùng gật đầu.
Lãnh Thanh Thu hơi bực mình: “Này, anh chỉ biết chăm sóc người mình, không lo cho tôi hả?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu cô không theo kịp, tốt nhất là bị trận pháp ở đây giết!”
“Nếu không rơi vào trong tay đám người đó, tôi không dám bảo đảm cô sẽ có kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3377832/chuong-1894.html