“Thứ hai, tuy lão ăn xin này đang giao lưu với Nặc Nhi, nhưng rõ ràng là đến vì cậu!”
“Thứ ba, trên người ông ta có thứ ẩn giấu khí tức, nhưng không ngăn được bản tháp thăm dò!”
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Nhằm vào tôi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bản tháp có thể cảm nhận được ông ta đến vì cậu, cụ thể mục đích là gì thì cậu phải tự đi hỏi”.
Nhìn con gái và ông lão nhếch nhác trò chuyện.
Diệp Bắc Minh chậm rãi tiến lên, tùy tiện cầm tay Diệp Nặc: “Đường đường thánh tử Thái Dương Tông, lại muốn làm lão ăn xin trong thành Vạn Tượng, rốt cuộc là vì sao?”
“Tiểu sư đệ, đệ nói gì?”
“Ông ta là thánh tử Thái Dương Tông?”
“Tiểu sư đệ, đệ đùa phải không? Chúng ta đã gặp lão ăn xin này một năm trước rồi!”
“Tiểu sư đệ, đệ nói có thật không?”
Mấy sư tỷ kêu lên một tiếng, tràn đầy chấn kinh.
Ông lão nhếch nhác rõ ràng ngẩn người, sâu trong đôi mắt đục ngầu lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Ông ta bình tĩnh cười: “Cậu nhận nhầm người rồi, cái gì mà Thái Dương Tông với Nguyệt Lượng Tông, tôi không biết cậu có ý gì!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiền bối không muốn thừa nhận, đương nhiên có lý do của mình”.
“Có điều, bây giờ tôi gặp rắc rối!”
“Chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371736/chuong-1812.html