“Không dám!”
Tiêu Vô Tướng sợ đến run lẩy bẩy, thụp một tiếng quỳ xuống đất.
Lúc này, sâu trong đáy mắt ông ta chỉ có nỗi sợ!
Độc Cô Bá Đạo cảm thấy vô vị, nhìn sang Độc Cô Vấn Thiên: “Thiên Nhi, rốt cuộc đã có chuyện gì?”
“Bố cho Ân Đạo Hàng bảo vệ con, mà ngay cả nguyên thần chính của con cũng bị diệt!”
Sắc mặt Độc Cô Vấn Thiên trắng bệch, nhớ đến vừa nãy bị một quyền của Diệp Bắc Minh đánh nổ đầu.
Trong lòng vẫn vụt lên nỗi sợ: “Bố, con phát hiện ra xương chí tôn!”
“Con nói cái gì?”, Độc Cô Bá Đạo cau chặt mày.
Ngay cả Tiêu Vô Tướng ở bên cạnh cũng ngẩn người, buột miệng nói: “Xương chí tôn cực kỳ quý hiếm, cho dù là thần giới muốn tìm được một khúc thì cũng khó hơn lên trời!”
“Một tên nhóc từ hạ giới lén vượt biên đến, làm sao có thể có xương chí tôn!”
Độc Cô Vấn Thiên nhìn qua: “Tôi nói hay là ông nói?”
Độc Cô Bá Đạo càng không vui nhìn qua!
Tiêu Vô Tướng sợ rụt cổ: “Công tử Độc Cô, là tôi nhiều lời…”
Độc Cô Bá Đạo cau mày: “Thiên Nhi, con chắc chắn là xương chí tôn chứ?”
Độc Cô Vấn Thiên gật đầu: “Chắc chắn, chắc chắn, và khẳng định là nó!”
“Trên người tên nhóc mày không có khí tức của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371734/chuong-1810.html