“Câm miệng!”
Diệp Bắc Minh quay đầu, lạnh lùng nhìn hai người một cái: “Còn dám nhiều lời một câu, tôi giết cả hai người!”
“Vãi!”
Đám người Vương Tư Đạo, Vương Yên Nhi, Vương Nguyên, Ngư Thất Tình, Ngư Chính Dương và cả các thần sử khác của thàn giới.
Toàn bộ trưởng lão của các tông môn khác cũng không nhịn được mắng một câu!
Tên nhóc này quá to gan rồi!
Lại dám uy hiếp hai vị trưởng lão của Vạn Thần Tông?
“Cậu!”
Ông lão khô gày tức đến bờ vai run lên, đúng là sỉ nhục trần trụi!
Lục Duệ bước ra một bước, định ra tay với Diệp Bắc Minh.
“Khoan đã!”
Ông lão khô gày tóm Lục Duệ lại.
Lục Duệ quay đầu, ông lão khô gày nhìn trong đôi mắt của ông ta đầy tia máu tanh đỏ: “Lâm trưởng lão, chúng ta có thân phận gì? Có thể bị hắn sỉ nhục như vậy sao?”
“Vãi! Hôm nay tôi không giết hắn, sau này Lục Duệ tôi sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng!”
Lâm Trọng Sơn cất giọng băng lạnh: “Đừng quên, vừa nãy điện Thần Hoàng đã đưa cánh tay hữu nghị với cậu ta!”
“Bây giờ ông giết cậu ta, cũng là đánh vào mặt điện Thần Hoàng!”
“Việc này…”
Lục Duệ lạnh run trong lòng.
Giống như bị dội một chậu nước lạnh!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371703/chuong-1779.html