Mắt tối sầm lại, ngất xỉu.
Diệp Bắc Minh giần giật khóe môi: “Tiểu Tháp, phen này thì hiểu lầm to rồi!”
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Mặc dù tôi không phải là người tốt nhưng cũng không phải là một tên râu xanh!”
“Haha!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được phì cười: “Nhóc con à, mặc dù chuyện này không phải lỗi của cậu!”
“Nhưng cậu đừng có được hời rồi còn giả bộ mình là người đứng đắn nữa, hình như ở ngực của cô gái này có một mẩu xương Chí Tôn!”
“Cô ấy cũng có xương Chí Tôn ư?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng vậy! Khúc xương Chí Tôn của cô ấy nằm ngay ở vị trí trái tim!”
“Hơn nữa, các khúc xương Chí Tôn có thể cảm ứng được nhau nên mới bị hút tới chỗ nhau!”
Diệp Bắc Minh cạn lời: “Đúng là báo hại tôi thê thảm rồi!”
Anh cúi đầu nhìn Nguyễn Thanh Từ đã ngất xỉu: “Phải làm sao mới tách chúng ra được đây?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: “Rất đơn giản, chỉ cần cậu điều khiển xương Chí Tôn là được”.
“Không cho nó có phản ứng quá mạnh nữa thì hai người lập tức có thể tách nhau ra!”
Diệp Bắc Minh ra lệnh trong đầu, kiềm chế hơi thở của xương Chí Tôn lại.
Một giây sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371682/chuong-1758.html