Mấy thần sử đứng xung quanh nhìn về phía này, sau đó cố ý ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác, vờ như không nhìn thấy.
“Ôi...”
Những người tu võ khác hít sâu một hơi, có người run rẩy mở miệng: “Nhìn thấy gì chưa? Ngay cả thần sử cũng không dám làm gì Giang Hiêu, chúng ta phải tránh xa hắn ta ra!”
Đám người nhà họ Diệp chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Hiêu đi về phía khu vực chính giữa trung tâm quảng trường!
Lê Mộng Ly thừa cơ nói đểu: “Mọi người thấy rồi chứ? Diệp Bắc Minh cũng chỉ là một người bình thường thôi!”
“Ở trước mặt những thiên tài trẻ tuổi có thực lực đáng sợ và hậu thuẫn mạnh mẽ, cậu ta còn chuồn đi nhanh chân hơn bất kỳ ai!”
“Tôi nói lại lần cuối, ai muốn đi theo tôi thì đi thôi!”
Nói xong, cô ta quay người đi về phía đông người náo nhiệt nhất.
“Tôi cũng đi!”
Hạ Nhân Kiệt và Chu Toàn liếc nhìn nhau: “Đây là cơ hội cả đời chỉ có một lần, nếu không nắm bắt lấy nó thì đúng là ngu ngốc!”
Hai người nhanh chóng rời đi.
Chu Băng Dao thoáng do dự, liếc nhìn mọi người, nói: “Tôi đi qua đó trước chờ mọi người!”
Nói rồi, cô ta cũng đuổi theo nhóm người kia.
Trái lại, người nhà họ Diệp và nhà họ Cổ lại không hề có động tĩnh gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371664/chuong-1740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.