Đáng tiếc không có ai trả lời!
Con ngươi của Bách Lý Tranh Vanh đang rướm máu: “Kẻ điên, tiểu súc sinh này chính là một kẻ điên!”
“Muốn đối phó kẻ điên thì nhất định không thể cương với cậu ta, chỉ có thể dùng trí thôi!”
Nghĩ đến đây, Bách Lý Tranh Vanh hít sâu một hơi: "Diệp Bắc Minh, ông đây thừa nhận sai lầm, cậu đã thắng trận chiến ngày hôm nay!"
Diệp Bắc Minh thờ ơ.
Lẳng lặng nhìn ông ta!
Trong lòng Bách Lý Tranh Vanh khẽ động!
Rất tốt!
Thằng nhóc này không hề ra tay, chứng tỏ sách lược của ông ta rất đúng đắn!
Sau đó, Bách Lý Tranh Vanh hắng giọng một cái: "Những lời Kim tông chủ vừa nói cũng có hiệu lực ở Thiên Đạo Tông!"
"Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, mọi người cứ cười và quên đi hận thù..."
Vèo!
Một tàn ảnh tấn công tới, thân thể Bách Lý Tranh Vanh lảo đảo!
Một bàn chân mang giày giẫm lên cổ ông ta khiến ông ta phải quỳ xuống đất ngay tại chỗ!
"Cậu!"
Bách Lý Tranh Vanh nắm chặt quả đấm, tròng mắt tràn ngập tơ máu!
Trán nổi gân xanh rơi vào trong bùn lầy, hiển nhiên đang vô cùng tức giận!
"Mỉm cười bỏ qua thù hận? Là tôi quá nhân từ nên đã khiến ông có suy nghĩ như vậy sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371465/chuong-1541.html