Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, mắt đối mắt với con ngươi đen tuyền sâu thẳm kia.
Một luồng sức mạnh tinh thần khủng khiếp ập tới.
“Thần hồn thủ nhất!”
Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên trong đầu anh.
Diệp Bắc Minh hồi hồn, lòng thầm kinh hãi.
Vừa rồi nếu không nhờ có tháp Càn Khôn Trấn ngục mở miệng thì anh đã bị ép quỳ gối rồi: “Tiểu Tháp, sức mạnh tinh thần thật mạnh!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng cảm thấy vấn đề nghiêm trọng: “Ông ta là một vị thần đã qua đời! Thực lực đã biết mất, nhưng thần hồn không bị mài mòn!”
“Ông ta đã có kinh nghiệm tích lũy vô số năm, còn cậu mới bao tuổi chứ? Chịu không nổi là đúng rồi!”
Giọng của chủ Luân Hồi lại vang lên: “Cậu có thể chịu nổi đòn tấn đông tinh thần của bổn tọa nhỉ? Xem ra mảnh vỡ thứ tư trên người cậu thật rồi!”
“Mau giao mảnh vỡ ra đây rồi phục tùng dưới trướng bổn tọa thì có thể tha tội chết cho cậu!”
Vạn Tuyệt cười to cuồng loạn: “Hahahaha, Diệp Càn Khôn, cậu nghe chưa?”
“Nếu cậu thức thời thì tốt nhất là mau chóng giao mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra đây, tôi có thể giữ một mạng cho cậu trước mặt sư phụ!”
“Nếu không thì...”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Ồn ào quá!”
Kiếm Huyền Băng lướt ngang qua, Vạn Tuyệt hoảng sợ ôm cổ: “Sao cậu dám...”
Một vệt máu lướt ngang qua, cái đầu rớt xuống đất rồi bị giẫm nát bét.
“Cậu chủ!”
Hai mươi mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3370615/chuong-1330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.