Lão già Sơn Dương Hồ kia tức giận.
Trong đôi mắt già nua lóe tia sáng lạnh, sát ý ngút trời ngưng tụ.
Ngay khi lão ta sắp bùng nổ.
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Ông hiểu lầm rồi!”
Lão già Sơn Dương Hồ hừ bảo: “Hừ! Không hiểu lầm gì hết, mau giao Cửu U Lôi Hỏa ra đây!”
“Nếu không...”
Lão ta còn chưa kịp nói dứt lời.
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên lần nữa: “Ý của tôi là các vị đang ngồi ở đây đều là rác rưởi!”
Im phăng phắc.
Lặng ngắt như tờ.
Tất cả người của mấy nghìn tông môn ngay đây đều hóa đá, hoa đầu chóng mặt.
Cả đám trừng to mắt, há hốc mồm, thời gian thì như dừng hẳn lại.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được bèn lên tiếng: “Nhóc à, cậu định làm gì đó?”
“Trêu chọc nhiều tông môn một lúc như vậy đâu phải tính cách của cậu!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tiểu Tháp, đây là Diệp Càn Khôn tự rước lấy, liên quan gì tới Diệp Bắc Minh tôi chứ?”
“Khi ở quảng trường Chân Võ, Diệp Càn Khôn và Diệp Bắc Minh đã cùng nhau xuất hiện”.
“Mọi người sẽ không tài nào nghĩ ra chúng ta là một đâu”.
“Tôi dẫn hết mọi sự chú ý lên người Diệp Càn Khôn, như vậy sẽ lược bớt phiền phức cho mình”.
“Lùi một bước mà nói, thực lực mạnh nhất ở đây cũng chỉ là cảnh giới Chúa Tể đỉnh phong, chẳng có lấy kẻ nào cảnh giới Động Hư”.
“Trong mắt tôi, quả thật bọn họ đều là rác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3370612/chuong-1327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.