Lão già gật đầu: “Ban đầu thuộc hạ cũng rất khiếp sợ, còn tưởng chỉ là trùng hợp”.
“Bọn thuộc hạ cứ thế lần theo manh mối, cuối cùng tới được một nơi gọi là di tích Côn Luân”.
“Môi trường khí hậu, văn hóa ở nơi đó rất trùng khớp với Hoa tộc Thượng Cổ!”
“Không chỉ vậy, trong thần thoại của bọn họ cũng có Tam Hoàng Ngũ Đế”.
“Điểm khác biệt duy nhất chính là thực lực của đám hậu duệ Hoa tộc này còn yếu hơn cả con sâu con kiến!”
Lão già tỏ vẻ nghiền ngẫm: “Hậu duệ của Tam Hoàng Ngũ Đế, vậy mà thậm chí không chạm được tới ngưỡng cửa của võ đạo cấp cao, vẫn còn đang vật lộn trong khoảng võ đạo cấp thấp!”
Mấy lão già kể ra rất nhiều chi tiết.
Ánh mắt của người đàn ông trẻ dần trở nên nặng nề!
Cuối cùng, hắn ta dặn dò: “Không được tiết lộ một từ nào về chuyện này!”
Sau đó, bóng dáng hắn ta lóe lên rồi biến mất.
Người đàn ông trẻ đi thẳng vào trong chỗ ở của gia tộc!
Trước mặt.
Có một ngọn núi thần nổi lơ lửng giữa trời, dòng khí lưu Hỗn Độn xung quanh chậm rãi lưu động như cát chảy!
Trên ngọn núi thần này có một kiến trúc trông giống một ngôi Thần miếu màu đen!
Nếu Diệp Bắc Minh có mặt ở đây.
Chắc chắn anh sẽ nhận ra phần khuyết thiếu của ngôi Thần miếu này giống hệt Thần miếu ở chiến trường Thái Cổ!
Người đàn ông trẻ quỳ xuống dưới mặt đất: “Thưa cha, con trai xin được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3362411/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.