Thân thể yêu kiều lóe lên rồi biến mất.
Diệp Bắc Minh cất cuốn trục, đi lên tầng thứ mười một!
Nơi này vẫn là một cung điện được xây bằng đá đã khá cũ. Mạc Huyền đứng phía cuối gian thạch điện, cầm một pho bảo tháp cổ trong tay!
Sở Vị Ương nằm nhổm nửa người dậy, ôm ngực, phun ra một búng máu!
Mộ Dung Tình cũng bị thương, nằm ở một góc: “Mạc Huyền, anh ra tay với cả tôi sao?”
“Anh đừng quên, anh đã thề bằng tinh thần võ đạo rồi!”
“Lẽ nào anh muốn tẩu hỏa nhập ma, bị sét đánh chết hay sao?”
“Ha ha ha ha!”
Mạc Huyền cầm bảo tháp bằng một tay: “Bản tọa không phải Mạc Huyền, bản tọa chính là Ám Sắc Ma Thần!”
“Sau khi tên rác rưởi Mạc Huyền tiến vào đây, gã đã bị bản tọa đoạt xá rồi!”
Giọng nói đầy kích động của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, thứ kia chính là mảnh vỡ của bản thể của tôi hóa thành!”
“Tốt!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp xông tới, kiếm Không Tên rít lên, kiếm khí cao cả trăm thước giáng xuống!
Ám Sắc Ma Thần cười lạnh lùng: “Đồ ngu xuẩn, mày dám khiêu khích sự oai nghiêm của bản tọa à?”
“Chết đi!”
Ám Sắc Ma Thần quát to, đỉnh tháp trong tay lóe sáng!
Ầm!
Kiếm khí của Diệp Bắc Minh bỗng chốc bị chôn vùi, một luồng hơi thở cuồn cuộn ập tới như sóng thần!
Diệp Bắc Minh như bị sét đánh, cơ thể bắn ra ngoài như con diều đứt dây, đập mạnh vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3359852/chuong-1263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.