Sở Vô Trần chết rồi ư?
Sở Vô Trần không ai sánh bằng đã chết rồi ư?
Chết một cách vô nghĩa, bị một kẻ mà anh ta coi là con kiến, con lợn giết chết chỉ bằng một nhát kiếm?
“Cậu chủ!”
“Không!”
Bốn lão già cảnh giới Động Hư gào khản giọng: “Diệp Càn Khôn! Nhà họ Sở sẽ không tha cho mày!”
Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Mấy ông quan tâm anh ta tới vậy cơ à? Nếu vậy thì đi theo anh ta luôn đi!”
“Mày định làm gì?”
Bốn lão già cảnh giới Động Hư giật mình!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh bước tới trước mặt bốn lão già cảnh giới Động Hư, vung kiếm chém xuống!
Phập! Phập! Phập! Phập!
Bốn cái đầu người rơi xuống đất!
Trên khuôn mặt già nua của bọn họ vẫn còn in rõ biểu cảm sợ hãi tột độ, tại sao kẻ này lại dám thực sự giết bọn họ?
“Ồ!”
Những người còn lại hít sâu một hơi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Vị Ương tái mét lại: “Diệp Càn Khôn, anh gây ra họa lớn tày trời rồi!”
Con ngươi xinh đẹp của Sở Sở cũng thu nhỏ hẳn lại: “Với địa vị của Sở Vô Trần ở nhà họ Sở thì phen này sẽ gây ra một cơn rung chuyển long trời lở đất!”
Diệp Bắc Minh vẫn thản nhiên như thường: “Dù sao cũng đã giết rồi, chẳng sao cả!”
Sở Vị Ương ngẩn người!
Thế này mà còn chẳng sao ư?
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh chuyển mắt nhìn sang Sở Đẳng Nhàn!
Sở Đằng Nhàn sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3359851/chuong-1262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.