Diệp Bắc Minh không biết chuyện xảy ra bên ngoài, đưa Liễu Như Khanh trở lại hoàng cung Tu La Tộc.
"Thất sư muội, em không sao thì tốt quá!"
Ba vị sư tỷ nhìn thấy Liễu Như Khanh, hết sức kích động.
"Như Khanh, mừng em về nhà!"
Diệp Thanh Lam đi tới.
Liễu Như Khanh tiến lên: "Chủ mẫu! Cháu về rồi!"
Diệp Thanh Lam gật đầu: "Không có việc gì là tốt rồi, sau này cháu cũng giống như họ, đừng gọi dì là chủ mẫu"
"A?"
Liễu Như Khanh ngạc nhiên, đôi mắt đẹp ngay lập tức đỏ lên: "Người... người không cần cháu nữa?"
"Chủ mẫu, cháu sai rồi, cầu xin người đừng..."
Cơ thể mềm nhũn, suýt nữa đã quỳ trên mặt đất.
Diệp Thanh Lam vội vàng đỡ lấy Liễu Như Khanh: "Đứa nhỏ ngốc, sao dì có thể không cần cháu chứ!"
"Chị em các cháu không thể làm nha hoàn cả đời được!"
"Sau này chị em các cháu giống nhau, gọi dì là dì Lam là được"
"Hả? Dì Lam?"
Liễu Như Khanh ngây người, giống như đang nằm mơ.
Lục Tuyết Kỳ cười khúc khích: "Thất sư muội, em không hiểu ý của dì Lam sao?"
Nói xong, còn nhìn lướt qua Diệp Bắc Minh.
Liễu Như Khanh lập tức phản ứng lại!
Nếu tiếp tục gọi Diệp Thanh Lam là chủ mẫu, thì chắc chắn chỉ có thể là nha hoàn của Diệp Bắc Minh!
Nếu gọi là dì Lam, có thể làm con dâu!
"Dì Lam!"
Liễu Như Khanh đương nhiên phóng khoáng, dứt khoát gọi một câu.
"Ây!"
Diệp Thanh Lam cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3355622/chuong-1217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.