“Cũng phải”, Sở Sở gật đầu một cách đăm chiêu: “Nhưng mà chị ơi, tháp này đang ở đâu thế?”
Sở Vị Ương nói ra một địa điểm: “Chỉ có nơi đó, cấm địa Luân Hồi!”
Cô ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Đại hội Chân Võ sắp khởi tranh rồi, em đi báo cho Diệp Bắc Minh, nói rằng...”
Cô ta hơi ngập ngừng.
Rồi cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp Tâm.
Bỗng nhiên, cô ta lấy miếng học hình tháp đeo trên cổ mình xuống đeo cho Diệp Tâm.
Ngay sau đó, tất cả ma khí trên người Diệp Tâm biến mất không còn sót lại gì.
“Bảo cậu ta tiến vào cấm địa Luân Hồi, tìm cái tháp đó!”
“Rồi chị sẽ trả lại cho cậu ta một đứa con gái còn nguyên vẹn!”
...
Bảo khố nhà họ Phương.
Trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói trẻ con: “Chủ nhân, tôi là kiếm hồn của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!”
Nghe giọng nói ấy, Diệp Bắc Minh hơi thất vọng: “Là cô à”.
Kiếm hồn rất mất mác: “Chủ nhân, khiến anh thất vọng rồi!”
“Không sao”.
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng lắc đầu: “Bảo khố nhà họ Phương nhiều hàng như vậy mà Tiểu Tháp không thể thức tỉnh được sao?”
Kiếm hồn giải thích: “Chủ nhân, tuy rằng trong bảo khố nhà họ Phương có rất nhiều thứ!”
“Nhưng chất lượng không quá tốt!”
“Chúng nó có thể bổ sung năng lượng cho chú Tháp nhưng lại không cách nào giúp chú Tháp tỉnh lại!”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Nghĩa là sao?”
Kiếm hồn đáp lời: “Chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3355148/chuong-1215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.