“Mau buông con bé ra, nếu không thì chết!”
Diệp Bắc Minh không thèm quan tâm tới lời đe dọa mà vươn tay bóp chặt miệng của Chúc Hiểu Phù.
Răng rắc!
Máu tươi chảy ra đầm đìa.
Miệng Chúc Hiểu Phù bị xé rách, nửa khuôn mặt của cô ả cũng bị xé mạnh xuống theo.
Cơn đau không thể tả ập tới.
Chúc Hiểu Phù đau đớn giãy dụa như một con điên: “Á... sao mày dám làm vậy với tao?”
“Bố ơi, cứu con...”
Mắt Chúc trưởng lão đỏ bừng: “Đồ súc sinh kia, mau buông con gái tôi ra!”
Người của Thanh Vân Môn sửng sốt.
Chúc trưởng lão là bố ruột của Chúc Hiểu Phù ư?
Diệp Bắc Minh giờ như một con thú hoang khát máu: “Vết thương trên người con gái tôi đều do cô gây ra nhỉ?”
“Tôi sẽ trả lại cho cô gấp trăm lần!”
Rồi anh giơ tay lên tóm lấy bả vai của Chúc Hiểu Phù rồi bóp mạnh.
Răng rắc!
Cả bả vai cô ả gãy từng khúc một.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng xương vỡ vang lên liên hồi.
Tất cả xương cốt trên người Chúc Hiểu Phù đều đã gãy.
“Á!”
Chúc Hiểu Phù đau đớn kêu la thảm thương: “Bố ơi, mau cứu con, mau giết tên khốn ấy đi!”
Chúc trưởng lão vận khí, tung một chưởng vào đầu Diệp Bắc Minh.
“Đồ súc sinh kia, sao mày dám đánh con gái của Chúc Vũ Sinh tao hả!”
“Mày đáng chết hàng ngàn lần...”
Ông ta còn chưa kịp dứt câu, Diệp Bắc Minh đã cầm kiếm Càn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3352273/chuong-1196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.