..
..
"Tôn Thiến!"
Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến lên!
"Đi ra, ông mau đi ra!"
Diệp Tâm hoảng sợ bảo vệ Tôn Thiến, không ngừng xua đuổi Diệp Bắc Minh: "Không được lại gần mẹ tôi!"
Diệp Thanh Lam, Dạ Huyền, Tử Huyền, cùng ba sư tỷ.
Bọn họ thông qua lối đi truyền tống, thấy cảnh tượng này thì ai nấy đều ngây người!
Khuôn mặt Diệp Bắc Minh tràn ngập đau lòng: "Tâm Nhi, bố là bố của con!"
Toàn thân Diệp Tâm run rẩy: "Bố... Ông chính là bố của tôi?"
"Tâm Nhi, đúng vậy, bố là bố của con!"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh tràn ngập tơ máu, gật đầu lia lịa.
Anh chậm rãi đi lên trước.
Anh đưa hai tay ra, muốn ôm con gái của mình một chút!
Diệp Tâm run người, co ro trong ngực Tôn Thiến, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi!
"Không... Ông không phải bố của tôi..."
"Người xấu, các người đều là người xấu!"
"Mau đi ra, không được chạm vào mẹ tôi!"
Thân thể gầy ốm của Diệp Tâm ôm lấy Tôn Thiến, không ngừng lui lại.
Trông thấy cảnh tượng này, trong lòng mọi người bốc lên lửa giận!
Diệp Thanh Lam nghiến răng nghiến lợi: "Rốt cuộc Tâm Nhi gặp phải tra tấn gì?"
"Thấy bố của mình mà cũng không dám tin tưởng!"
Dạ Huyền cực kỳ phẫn nộ: "Mẹ kiếp!"
"Ai lại to gan như vậy, dám tra tấn cháu gái tôi như thế hả?"
Lục Tuyết Kỳ đau lòng mở miệng: "Vết thương của cô bé rất nghiêm trọng, trên người không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3352272/chuong-1195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.