Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, con mắt đục ngầu của Diệp Nam Thiên lập tức đỏ lên: "Minh Nhi! Con... Con không chết!"
Ông ta xông lại gần như phát điên, gào khóc như một đứa trẻ!
"Chết rồi, tất cả mọi người đều chết rồi... Hu hu!"
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ au: "Ông ngoại yên tâm đi, bất luận kẻ nào, chỉ cần trên tay nhiễm một giọt máu tươi của nhà họ Diệp!"
"Con sẽ diệt toàn tộc của kẻ đó!"
..
Khoảng nửa ngày sau, Thiên Uyên.
Diệp Bắc Minh đứng trên vách núi, nhìn xuống phía dưới, Thần Ma chi nhãn lấp lóe.
Đáy mắt một màu đen kịt, sâu không lường được, không thể nhìn thấu.
"Tháp nhỏ, nơi này sâu bao nhiêu? Hầu Tử còn có thể sống sót sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Không gian nơi này vỡ vụn, bày ra trạng thái hỗn độn!"
"Trừ phi tự mình xuống dưới, bằng không thì rất khó biết được tình huống bên trong!"
Diệp Bắc Minh suy tư: "Hầu Tử có xác suất sống sót là bao nhiêu?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đầy thâm ý: "Người này không phải tướng đoản mệnh, anh ta nhảy vào Thiên Uyên chưa chắc đã là chuyện xấu!"
"Có lẽ là một cơ duyên khác!"
"Ồ?", Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc.
Cuối cùng, anh rời khỏi Thiên Uyên.
Bước ra ngoài Thiên Ma cốc!
"Thập sư tỷ, em đến rồi!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh kiên định, nhìn thẳng vào sơn cốc bị khói đen che phủ, trông chẳng khác gì cửa Địa Ngục!
Không hề do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3343792/chuong-1147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.