Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Người trong đại điện đều liếc mắt nhìn sang cửa vào.
Dưới ánh mắt vô số người, một hình bóng thân quen đi tới.
Ngay khi nhìn thấy người kia, cái thân già của Bạch Hạng Minh run lên, răng miệng va vào nhau cầm cập: “Diệp... Diệp Diệp Diệp Diệp... Diệp Bắc Minh?”
Vương Chỉ Dao đỏ mắt: “Cậu Diệp... cậu... cậu còn sống sao?”
Đạm Đài U Nguyệt bật khóc: “Có phải tôi đang nằm mơ không?”
Hoa Côn Luân gắng gượng quay đầu lại, vừa khóc vừa cười nói: “Ha ha ha ha... nhóc Diệp à, cậu chưa chết!”
Vương Bình An chảy hàng nước mắt máu: “Tạ ơn trời cao có mắt, hóa ra cậu còn chưa chết thật!”
Bạch Hạng Minh hoàn hồn: “Không thể nào!”
“Diệp Bắc Minh đã chết ở chiến trường Thái Cổ lâu rồi, cậu dám giả mạo cậu ta à?”
Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Cậu là ai?”
Diệp Bắc Minh không trả lời ông ta.
Anh vung tay bắn ra vài cây ngân châm đâm vào cơ thể của bọn Vương Bình An và Hoa Côn Luân.
Vút! Vút! Vút! Vút!
Rồi anh lấy ra bốn viên đan dược nhét vào trong tay bọn họ: “Ăn đi!”
“Ôi, chín đường đan văn, đan dược cấp đế!”
Mọi người hít một hơi thật sâu.
Ngoài Diệp Bắc Minh ra thì còn ai có thể luyện chế ra được loại đan dược cấp cao như vậy chứ?
Bốn người họ không hề do dự nuốt đan dược vào bụng.
Vết thương trên người họ nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp với tốc độ mắt thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3343788/chuong-1143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.