Các thái thượng trưởng lão khác của Tổng viện Giám Sát cũng ngây người ngơ ngác.
“Cậu!”
Gương mặt già nua của Trương Thiên Phàm đầy phẫn nộ, ông ta gào lên: “Cậu! Cậu đang làm gì thế?”
Mắt ông ta chi chít đầy tơ máu: “Cậu điên rồi? Sao dám tàn sát người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh?”
Trả lời Trương Thiên Phàm là một kiếm đang chém tới của Diệp Bắc Minh.
“Ối!”
Mọi người tái mặt, dù nằm mơ cũng không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại hung tàn như vậy.
Thậm chí cả minh chủ Đan Đạo Minh cũng muốn giết?
“Chủ nhân, cẩn thận!”
Một lão già mặc áo xám tro đứng chắn trước người Trương Thiên Phàm.
Người nọ ôm chặt vai ông ta nhanh chóng lùi ra sau.
Rầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, chiếc ghế dưới mông Trương Thiên Phàm nổ tung.
Mười mấy tên Đan Đế cấp năm cấp sáu bên cạnh ông ta đi đời trong nháy mắt.
“Á... không!”
Mắt Trương Thiên Phàm mở to như sắp nứt ra, ông ta đau đớn rống to: “Súc sinh, cậu đúng là đồ súc sinh!”
“Cậu có biết bọn họ trưởng thành gian nan biết bao nhiêu không? Cậu có biết cống hiến của bọn họ với người tu võ vĩ đại đến nhường nào không?”
“Bọn họ đều là Đan Đế vĩ đại của người tu võ, là cả kho tàng y tiên đó!”
“Cậu thẳng tay giết sạch bọn họ là sao?”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười đáp lại: “Chỉ là một lũ rác rưởi mà thôi, giết thì giết có sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3317822/chuong-1042.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.