Nửa tiếng sau, mùi đan dược tỏa ra từ trong lò.
Diệp Bắc Minh mở lò ra cúi đầu nhìn.
Ánh mắt anh đầy kinh ngạc.
Mười viên đan dược đều đặn ngăn nắp nằm trong đó.
Trên mỗi một viên còn kèm theo một đường đan văn.
Hô hấp Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: “Nhược Giai, trước đó em đã luyện đan lần nào chưa?”
Chu Nhược Giai lắc đầu đáp: “Chưa từng... ba ngày trước em mới lần đầu tiếp xúc với luyện đan”.
“Em chỉ đọc một ít đan thư, còn lại chỉ phụ việc ở học viện Đan Đạo, còn có ai...”
Vãi chưởng!
Diệp Bắc Minh rất muốn chửi thề.
Đan dược trong đó đã bỏ qua các cấp độ hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.
Lô đan dược đầu tiên của cô là hoàng phẩm.
Ôi mẹ ơi!
Có so sánh mới có đau thương.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật cười thành tiếng: “Nhóc con, lẽ nào có người còn thiên tài hơn mình nên cậu không chấp nhận được sao?”
“Nhóc à, rốt cuộc cũng có người trị được cậu rồi, hahahaha!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khoái trá.
Thấy Diệp Bắc Minh im lặng không nói lời nào, Chu Nhược Giai còn tưởng mình luyện đan thất bại.
Chu Nhược Giai thất vọng tự trách bản thân: “Anh Bắc Minh, em luyện đan thất bại rồi ư?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh hơi run: “Thất bại ư? Nhược Giai, em không thất bại đâu!”
“Em là thiên tài! Còn thiên tài hơn cả anh nữa!”
Chu Nhược Giai sửng sốt, cả người run lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3317821/chuong-1041.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.