“Có thể đi lại được, nhưng không thể vận chân khí”.
“Trước đây ông là võ giả đại tông sư phải không?”
Trông có vẻ như hỏi ngẫu nhiên.
Nhưng rơi vào trong tai Hàn Kim Long và Hàn Nguyệt, lại như sét đánh giữa trời quang.
“Cậu…”, Hàn Kim Long thực sự bị dọa sợ: “Thần y Diệp, điều này là cậu cũng nhìn ra ư?”
Hàn Nguyệt cũng ôm chặt miệng!
Trên khuôn mặt đều là vẻ kinh ngạc!
“Việc này rất khó sao?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Bây giờ thực lực của ông đã trượt dốc xuống khoảng cấp Thiên rồi phải không?”
“Soạt!”
“Hàm Kim Long hít khí lạnh.
Nếu Diệp Bắc Minh sử dụng một vài nguồn lực, có lẽ có thể điều tra được, Hàn Kim Long đã từng là một đại tông sư.
Nhưng biết thực lực của Hàn Kim Long trượt dốc xuống khoảng cấp Thiên.
Cả nhà họ Hàn, cũng không có ai biết!
Vậy mà Diệp Bắc Minh lại nhìn ra!
Hàn Kim Long hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của Diệp Bắc Minh, không nhịn được nói: “Thần y Diệp, cậu đúng là thần!”
Ông cụ Hàn này đã thay đổi đã cách gọi.
Diệp Bắc Minh không để ý xua tay: “Tôi nối lại kinh mạch cho ông, rồi chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh của ông”.
“Nếu hồi phục tốt, thì một hai năm nữa, có lẽ ông có thể hồi phục thực lực đại tông sư”.
“Cái gì?”
Cho dù người khôn ngoan như Hàn Kim Long, cũng không dám tin đứng bật dậy.
Kinh hãi, vui mừng, bất ngờ, chấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2719780/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.