Ánh mắt Mộ Thiên Thiên nhìn về phía Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn thay đổi!
Cô ta có một chút hối hận: “Nếu lúc trước mình đến Côn Lôn Hư, thái độ đối với anh ấy tốt một chút, có phải bây giờ quan hệ của chúng ta đã khác hẳn không?”
Chu Lạc Ly mỉm cười: “Tiểu sư đệ, xử lý nhà họ Chu như thế nào đây?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Bắt đầu từ lúc ông ta muốn tiêu diệt nhà họ Diệp của em, đã không còn cần thiết để tồn tại nữa rồi!”
“Càng đừng nói nhà họ Chu còn có liên quan đến việc nhà họ Diệp bị giết năm đó!”
“Không chỉ là nhà họ Chu, em đã đồng ý với mẹ của em rồi!”
“Năm đó những người từng tham gia hãm hại, đuổi giết nhà họ Diệp, em sẽ tìm bọn họ để tính sổ!”
Chu Lạc Ly nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Được, chuyện ở đây cứ giao cho chị đi”.
“Ừm”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Chu Lạc Ly quay đầu lại, ra lệnh một tiếng: “Truyền lệnh xuống, diệt chín tộc nhà họ Chu!”
Mộ Thiên Thiên ngây người, há to cái miệng nhỏ nhắn ra!
“Cái gì?”
Mấy tướng quân cũng vô cùng khiếp sợ: “Trưởng công chúa, người... người nói cái gì?”
Chu Lạc Ly lạnh lùng nhìn qua: “Như thế nào? Mấy người còn có ý kiến gì sao?”
Một tướng quân trong đó nuốt nước bọt: “Công chúa, có phải nên bẩm báo chuyện này với bệ hạ không?”
Vẻ mặt Chu Lạc Ly vô cùng kiêu ngạo: “Phụ hoàng ốm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718557/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.