“Nhà họ Lăng! Mày hiểu chưa? Vãi!”
Lăng Thiên gầm thét một tiếng, đôi mắt đỏ bừng: “Bây giờ tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống cho tao!”
“Tự phế đan điền, sau đó xin lỗi tao trước mặt tất cả người của Thanh Huyền Tông!”
“Có lẽ, tao còn suy nghĩ cho mày chết toàn thây!”
Đột nhiên.
Hạ Nhược Tuyết hít sâu một hơi: “Bắc Minh, giết!”
“Bất luận có hậu quả gì, em gánh vác cùng anh!”
Tô Thanh Ca cũng phản ứng lại, hét lên với Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, giết Lăng Thiên đi, bất luận sau đó anh phải đối mặt với việc gì!”
“Thanh Ca đối mặt cùng anh!”
Tô Trường Phong cũng sợ đến ngốc nghếch!
“Tô Thanh Ca, cô điên rồi phải không? Cô tự tìm cái chết, đừng kéo theo nhà họ Tô!”
Tô Trường Phong quát lớn một tiếng.
Trái tim như ngồi trên xe leo núi, quá kích thích!
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ, không ngờ Tô Thanh Ca lại đứng ra.
Tiêu Nhã Phi vung nắm đấm nhỏ: “Hắn ta sỉ nhục anh Diệp như vậy, đáng chết!”
“Anh Diệp, giết anh ta đi!”
Tiêu Dung Phi vội vàng bịt miệng của em gái: “Nhã Phi, em im miệng đi!”
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước người Lăng Thiên, giơ kiếm Đoạn Long!
Cuối cùng Lăng Thiên sợ hãi, toàn thân không ngừng run lên, khuôn mặt anh tuấn không còn giọt máu: “Không… đừng…”
“Anh Diệp, xin dừng tay!”
Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh vang lên.
Lăng Thiên nhìn ra cửa đại điện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718284/chuong-739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.