Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ta: “Vừa lòng cô!”
Anh giậm chân xuống.
Cơ thể Đạm Đài Lâm biến thành một đống máu thịt ngổn ngang.
“Á...”
“Lão tổ!”
Những người còn lại thấy ba vị lão tổ mất mạng trong mắt thì sợ hãi xụi lơ trên mặt đất.
“Khụ khụ khụ...”
Diệp Bắc Minh ho khan, mặt anh trắng bệch.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dốc hết sức mạnh, gần như tát cạn chân nguyên của anh.
Anh lấy mấy viên đan dược ra nuốt hết vào.
“Ranh con, bây giờ mới nghĩ đến chuyện khôi phục chân nguyên liệu có muộn quá không?”
Bất chợt, một giọng nói âm u rét lạnh như rắn độc vang lên.
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
Mấy bóng người xuất hiện từ bốn phương tám hướng, bay vút lên không, nhìn xuống Diệp Bắc Minh đang ở dưới đất.
Ngay khi cảm nhận được khí tức của bọn họ.
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, nhà họ Dạ, còn có cả nhà họ Giang nữa ư?”
Một ông lão thuộc nhà họ Ngạo lắc đầu nói: “Oắt con, thông minh lắm, tiếc rằng người thông minh thường không sống lâu!”
Một ông già thuộc nhà họ Dạ lạnh lùng nhìn anh nói: “Thế mà cậu còn có thể bùng nổ sức mạnh vượt qua lực lượng bản thân sao, đây là bí mật giúp cậu vô địch nhỉ?”
“Tiếc rằng chúng tôi đã biết bí mật này rồi”.
“Lá bài chưa lật cuối cùng của cậu đã dùng rồi, cậu còn bản lĩnh gì nữa đây?”
“Nhãi ranh, cậu không thể trêu chọc gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2705052/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.